Stt xa nhà, những câu nói, status xa nhà hay nhất
Vì cuộc sống mưu sinh, không ít người lựa chọn học tập xa nhà, làm việc xa quê hương hay những con vì tiếng gọi tình yêu mà lấy chồng xa nhà. Có những người vài tháng được về nhà một lần, có những người phải cả năm dài tranh thủ về quê dịp nghỉ Tết nhưng cũng có người không thể về quây quần bên gia đình, ăn một bữa cơm trọn vẹn. Xin gửi đến bạn những stt xa nhà, những câu nói, status xa nhà hay nhất.
- Thành phố nàu đèn hàng vạn ngôi nhà đang sáng, nhưng chẳng có ngọn đèn nào được bật vì tôi.
- Con người ta có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một chốn để quay về.
- Đúng là nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ cha mẹ ông bà thôi mà ăn nuốt cũng khó trôi nữa.
- Con đường tự lập đâu phải đễ đi. Nhớ nhà, nhớ mẹ cha, nhớ cảnh cùng nhau ăn cỗ lấm lem bùn sinh.
- Thành phố này biết bao nhộn nhịp, nhưng lòng tôi mãi chỉ hướng về quê hương.
- Rồi bạn sẽ phát hiện ra, tình cờ nghe được giọng nói quê mình sẽ làm bạn muốn khóc đến nhường nào.
- Nước ngoài cơm khó ăn lắm bố mẹ ơi. Nhưng ngoài cố gắng ra, con không thể nào nói với bố mẹ rằng con đang gần như kiệt sức. Con muốn về với mái ấm gia đình nhưng con đi xa quá ròi bố mẹ ạ.
- Đôi khi nhìn vào nhà người ta đang ăn cơm thôi cũng thấy chạnh lòng.
- Tuy gia đình không giàu có gì những vẫn được chiều như một công chúa. Bây giờ đi xa lúc nào cũng chỉ muốn về nhà với gia đình, nhớ món sườn xào chua ngọt của bố, nhớ cá kho của mẹ, cơm rang của em trai, nhớ lắm nhưng không thể về, muốn làm thật nhiều tiền để bố mẹ không cơ cực nữa.
- Khi đi xa con không hề tỏ ra buồn rầu, thay vào đó là sự mạnh mẽ tự lập kia. Giờ đây người lạ, cảnh cũng xa, nhìn lên bầu trời thỏa nỗi nhớ quê nhà.
- Chưa bao giờ tôi hối hận với lựa chọn đi học xa của mình. Khi tôi nhận ra rằng, minh phải về nhà. Đúng. Đi xa là để biết mình phải về nhà.
- Xa nhà, ta biết phải tự mình đứng dậy khi chẳng may bị gục ngã. Là đủ mạnh mẽ để kiên cường với những chông gai, là không bao giờ cúi đầu trước hai chữ "thất bại", là không bao giờ tự cho phép mình dừng lại trước những khó khăn.
- Nhớ nhà là cảm giác tủi thân khi một mình tự lo cho cuộc sóng mới không có bố mẹ bên cạnh quan tâm, nhắc nhở, là cảm giác tủi thân khi mới vào nhập học được mấy hôm thì đau ốm, là cảm giác nhớ nhà mà lịch học lại kín chẳng thể về, chỉ có thể gọi về nhà vài cuộc điện thoại nghe giọng mẹ, giọng ba, giọng em. Miệng thì cười nhưng lòng nhung nhớ, nước mắt vẫn cứ chảy, nhiều khi giọng còn run lên nhưng phải kìm lòng lại vì không muốn ba mẹ buồn. Giờ đây chỉ muốn về nhà, một hôm thôi cũng được!
- Nhớ nhà là khi giữa cuộc sống bộn bề nơi giảng đường, những khó khăn mà ta gặp phải ở nơi đất khách, chúng ta chợt nhớ về những miền ký ức nào đó, đã xa lắm rồi, nơi ấy có tình yêu thương ấm áp của bố mẹ, có khung cảnh quen thuộc của quê hương, có những người bạn đã cùng chúng ta trải qua thời thơ ấu êm đềm.
- Không gì quý hơn gia đình hết, dù bạn có đi năm châu bốn biển cũng đều muốn được về nhà, vì nhà là nơi có đầy ắp tình yêu của cha mẹ và gia đình.
- Và rồi, chúng ta òa khóc vì cảm thấy lạc lõng, cảm thấy bơ vơ giữa chốn đô thành nhộn nhịp, nơi mà không có người thân bên cạnh ta, chỉ có những người bạn mới quen và tất thảy dường như xa lạ.
- Xa nhà, ta biết trân trọng hơn tình đồng hương, tình nghĩa bạn bè. Phải sống ở một nơi xa lạ thì mới cảm nhận hết niềm hạnh phúc khi bắt gặp một giọng nói quen thuộc của quê ta, mới thấu hiểu được hơi ấm của bạn bè khi không có gia đình bên cạnh. Xa nhà, ta biết người ta phải sống với nhau bởi chữ tình thương chứ không phải bằng những tính toán nhỏ nhen, bon chen và ích kỉ. Hãy yêu lấy những người sống bên cạnh ta, cuộc đời có bấy lâu mà phải hững hờ?
- Xã hội này chật chội, nó khiến con thấy lạc lõng quá mẹ ơi! Con muốn được về nhà, muốn được nằm ngủ trong vòng tay mẹ, muốn được sống lại cuộc sống của một đứa con nít như ngày nào. Con không muốn phải tự mình nỗ lực, tự mình chịu đựng và chấp nhận nữa…. Mẹ! Con muốn về nhà! Con nhớ nhà!
- Đôi lúc ở nhà cảm thấy rất chán, nhạt nhẽo vô cùng… Nhưng đến khi xa rồi mới thấy nhớ, thấy thèm cái vị quê nhà, mong muốn được ở bên mẹ cha, được ăn bữa cơm đoàn tụ.
- Lại xa nhà, cái cảm giác bước ra khỏi nhà chẳng dám quay lại nhìn mẹ, bước lên tàu cũng chẳng dám quay lại nhìn ba, bởi nước mắt nó cứ chực chờ rồi tuôn ra thôi. Hay là, mình đừng lớn nữa được không.
- Nhớ lắn yêu thương vô điều kiện, cha mẹ giúp đỡ những khó khăn tôi gây ra, họ dọn dẹp tàn dư thất bại của tôi. Dù như thế nào họ vẫn nói nhỏ nhẹ với tôi một câu: Về nhà với ba mẹ đi con, đừng đi đâu nữa hết, con không tiền người ta không tôn trọng con đâu.
- Xa nhà, ta lại càng trân quý hơn những giờ phút được ở gần gia đình mình trong những ngày ngắn ngủi "nhảy" xe về thăm quê. Mỗi chúng ta hiểu hơn những lo toan, những yêu thương, những quan tâm của bố mẹ.
- Cái tết thứ 2 con xa nhà nhưng lại lag cái tết đầu tiên thiếu vắng ba… con biết mẹ sẽ buồn và nhớ ba nhiều lắm, thương mẹ nhiều lắm nhưng con không thể về ăn tết cùng mẹ để xoa dịu nỗi buồn của mẹ khi nhớ ba.
- Ta xót xa hơn khi nhìn thấy một sợi tóc bạc trên mái đầu cha, thấy buồn lòng hơn trước một nếp nhăn trên gương mặt mẹ… Giữa những bon chen, thị phi của cuộc sống chốn đô thị như đang quá chừng vội vã này, chốn dừng chân yên bình nhất chẳng phải gia đình hay sao?
- Ta lại về quê hương ta đất Việt, ngắm con diều mải miết những chiều bay. Ta lại về cánh đồng lúa hăng say, cùng năm tháng ngất ngây trong mùa vụ.
- Tôi nức nở gục đầu lên bàn làm việc khóc như đứa trẻ hư lạc đường vừa tìm lại mẹ trong đêm tối. Với tay cầm lấy điện thoại, bấm số gọi điện thoại về nhà, tôi thì thầm: "Mẹ ơi, bây giờ con đã hiểu, thì ra Tết là quê hương!"
- Tôi quyết định đánh đổi những năm tháng tuổi trẻ của mình bằng một chuyến đi xa, rất xa, đến nơi địa cầu của tổ quốc. Tôi không chuẩn bị gì quá nhiều, theo con đường, theo cảm tính và theo những nông nổi của tuổi trẻ. Tôi chỉ muốn thử một lần buông xuôi hết tất cả, chỉ cứ thế mà bước đi, không vướng bận, không lo sợ bất cứ điều gì. Tôi đi để khám phá thế giới và hơn hết khám phá chính con người mình.
- Học hành mệt mỏi, nhớ nhà, gặp chuyện không vui… nhớ nhà, đi làm mệt cũng nhớ nhà… ra đường trời nóng, đường đông lại nhớ nhà, … ăn uống không vô cũng nhớ nhà, đau ốm nhớ nhà… bất cứ chuyện gì cũng gợi nhớ nhà.
- Có những ngày như thế, bất lực không thể nói gì, buông xuôi mọi thứ, muốn phóng về nhà, ôm mẹ, ngồi net chơi game với ông anh… Được vui vẻ thoải mái. Nhưng không thể vì quá xa, không có gì trong tay, không thể phi máy bay vèo một cái là tới nhà… òa khóc với mẹ và nói "Mẹ ơi, con mệt mỏi với thế giới bên ngoài, con muốn ở bên mẹ như vậy thôi có được không?".
- Xa nhà cũng là một thử thách, có phải không? Cuộc sống xa nhà sẽ dạy chúng ta nhiều thứ. Để mỗi chúng ta nhận ra rằng: người ta xa là để lớn, xa là để trưởng thành hơn.
- Nhớ nhà có đôi lúc giống như cảm giác đắm chìm sau khi chia tay. Đôi khi bạn chỉ đau khổ và ăn quá nhiều kem trong vài ngày – nhưng sau đó bạn cần phải đứng dậy.
- Bố mẹ bằng lòng gió mặc gió, mưa mặc mưa đón bạn trở về, chứ chẳng hề muốn trời quang mây tạnh tiễn bạn đi.
- Mỗi lần từ nhà đi vào Sài Gòn lại không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Sợ sẽ òa khóc rồi lao vào ôm mẹ, rồi không đủ dũng khí bước tiếp. Lúc nào cũng tạm biệt mẹ rất qua loa, hy vọng không vì vậy mà mẹ buồn.
- Tôi có người bạn tâm giao khi mái đầu không còn xanh nữa mới chợt nhận ra: "Hạnh phúc lớn nhất của đời mình là được về ăn cơm cùng mẹ, ngồi trên sân gạch ăn đĩa rau luộc mẹ ngắt vội ngoài vườn". Tôi lặng nghe tim mình đau nhói một cái. Thì ra, cái nhớ thương hồn cốt quê kiểng đâu phải chỉ mình tôi mới có. Và chợt thương con tép riu trong bát canh mẹ nấu thưở nào.
- Bạn có thể hứa rồi quên rằng cuối tháng về chơi, nhưng ông bà cha mẹ thì nhớ. Những người già không cần con cháu về đỡ đần mình, họ chỉ cần thấy chúng nó cho vui cửa vui nhà thôi.
- Có những ngày, áp lực chỉ muốn nín thở! Có những ngày, mệt mỏi chỉ muốn từ bỏ tất cả để trở về.
- Mọi thứ luôn trôi về phía trước, chỉ có nhà là vẫn ở lại phía sau, để đón ta trở về.
- Mỗi lần quay về là háo hức mong đợi, mỗi lần lên lại lưu luyến không nỡ rời xa.
- Cái tết đầu tiên xa bố mẹ xa các con chỉ nghĩ tới bố mẹ các con ở nhà cũng muốn khóc rồi nhưng vẫn luôn tự động viên bản thân mình phải cố gắng vì tương lia của các con, nhớ các con rất nhiều.
- Vì cuộc sống. Vì tương lai nên con phải xa gia đình, xa người thân. Từ bỏ mọi cuộc vui với bạn bè đến nơi đất khách quê người mong tìm kiếm một tương lai tốt đẹp hơn.
- Giành cả tuổi thanh xuân để đi đến một nơi đầy trông gai. Để rồi giờ đây tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn từ bỏ tất cả để trở về.
- Đại học xa nhà mỗi lần về nhà là mỗi lần vật vã chỉ muốn mau chóng kiếm ra thật nhiều tiền để rút ngắn quãng thời gian đi lại. Đại học xa nhà để biết được là lòng người bạc bẽo để ta phải kiên cường mạnh mẽ mà chống chọi. Đại học xa nhà là thèm cơm nhà nấu, thèm có người hay than phiền, thèm được nhõng nhẽo và được nuông chiều.
- Là mỗi lần mệt, buồn và hụt hẫng đến mức nào, thì cũng ráng dậy mà ăn uống, chăm sóc bản thân, tiếp tục làm việc. Vì mẹ còn phải hi sinh cho mình bao nhiêu thứ, cực khổ chịu đựng đủ điều, bản thân nhất định phải cố gắng, cố gắng vì mình một thì phải cố gắng vì mẹ 10. Chí ita sau này không để mẹ chịu khổ nữa!
- Lúc trước chỉ mong nhanh chóng học xong để đi học xa thật xa, đi chơi cho sướng để không bị gọi về. Đến lúc đi học rồi chẳng như mình tưởng, thứ gì cũng phải tự lo, cảm giác tủi thân khi nhìn mấy bạn cùng lớp nhà ở địa phương thật may mắn vì luôn có người nhà bên cạnh. Đôi lúc chỉ muốn bỏ hết để về nhà, ăn bữa cơm gia đình vì thèm cơm mẹ nấu, có người thân quây quần kể mọi chuyện trên đời.
- Là khi cảm thấy nhớ nhà, chỉ duy nhất 1 balo đựng quần áo, leo lên xe ngồi vài tiếng là tới nhà. Về nhà mẹ cho ăn ngập mặt, có tiếng nói cười trong mâm cơm, được nhìn thấy người mình yêu thương mỗi ngày. Khi trở về với Sài Gòm lại tay xách nách mang, nào là thức ăn, đồ ăn vặt, những loại thuốc phổ biến các kiểu.
- Nhớ nhà, nhớ những món ăn ở quê. Du học được và mất cũng nhiều, nhưng nhận ra có nhiều thứ đáng quý và những con người đáng trân trọng.
- Ngày ấy còn nhỏ có bao giờ nghĩ rằng một mai mình sẽ từ bỏ mọi thói quem, không còn được ai bảo vệ, nấu cơm hàng ngày. Nhưng không sao cả, bao nhiêu nỗi nhớ tôi hóa thành động lực để phát triển bản thân.
- Không nơi nào bằng quê nhà mỗi lần tết về, không có món quà nào đáng trân trọng bằng sức khỏe của đấng sinh thành của chúng ta. Công nhận tết mà phải ở nơi xa xứ người thật là cô đơn.
- Đi qua những tổn thương về tình cảm, thứ tôi ao ước nhất bây giờ chỉ đơn giản là được trở về với mẹ cha.
- Ngày xưa, còn nhỏ nói dối mẹ để được đi choi với bạn, bây giờ lớn bạn rủ đi chơi lại nói nhà có việc bận. Sau những mệt mỏi của cuộc sống, giờ đây chỉ muốn được trở về nhà, về bên mẹ như ngày còn bé.
- Khi sống xa nhà con mới biết không đâu bằng nhà mình mẹ ạ! Con thấy mình nhỏ bé, chơi vơi, lạc lõng lắm. Ở đây không như nhà mình. Người ta bận lắm, người ta bận đi làm, người ta bận đi chơi, người ta bận tranh giành, bận đấu đá nhau để có được thứ mình muốn. Con sợ lắm, ở đây không như ở nhà với mẹ. Ở nhà mình có thể bận việc, bận làm nhưng mẹ không bao giờ nói "Mẹ bận" với chị em con. Mẹ, con muốn về nhà mình.
- Mẹ ơi! Thế giới bao la lắm mẹ ạ! Khi sống xa nhà con mới hiểu thế nào là cô đơn. Con thèm được ăn cơm mẹ nấu, con thèm cái cảm giác cả nhà mình quây quần bên nhau, cùng ăn bữa cơm chiều.
- Có đi học xa mới biết mẹ thương ta thế nào. Về rồi lại chẳng nỡ đi. Ở nhà với mẹ lúc nào cũng sướng nhất! Vì điều lớn điều nhỏ gì mẹ cũng lo được tất!
- Đêm giao thừa một mình với căn phòng trống, giáp mặt với 4 bức tường, nước mắt vẫn đọng lại khóe mi.
Xa nhà là nhiều lúc cảm thấy bất lực khi bố mẹ ốm đau không thể bỏ mặc tất cả để chạy một mạch về bên để chăm sóc. Khi mỗi chúng ta đang rong ruổi kiếm tiền làm ăn xa thì bố mẹ cũng bắt đầu già đi. Chúng ta còn trẻ có nhiều thời gian nhưng thời gian của bố mẹ ít lắm. Vậy nên nếu bạn ở xa hãy chịu khó gọi điện hỏi thăm gia đình, giành nhiều thời gian cho bố mẹ nhiều hơn để sau này không phải hối tiếc.