Thơ đêm khuya - Những bài thơ về đêm khuya buồn, lạnh lẽo hay nhất
Khi màn đêm buông xuống, mọi vật chìm vào giấc ngủ say thì cũng là lúc nỗi buồn bất chợt tỉnh giấc. Trong không gian tĩnh mịch đó, bao yêu thương, nhung nhớ, phiền muồn bỗng chốc ùa về nhưng không biết tỏ cùng ai đành tỏ vào những vần thơ. Dưới đây là chùm thơ đêm khuya với những bài thơ đêm khuya buồn, lãnh lẽo hay nhất xin gửi đến bạn.
Mục lục nội dung
1. Đêm khuya
Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnh
Gió xạc xào buốt lạnh trời vương
Nhành hoa trinh nữ bên đường
Còn e ấp nụ gửi thương vào lòng.
Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyện
Cho tình em sẽ quyện chung đời
Duyên nồng đừng có rụng rơi
Như bao nỗi nhớ một thời vẫn trông.
Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nở
Mưa rì rào lại ngỡ tình vang
Hoa cau sao cứ ngơ ngàng
Để ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời.
Đêm vắng lặng mây chơi cùng gió
Mắt em cười sáng tỏ bờ mi
Thương nhau thì hãy giữ ghì
Cho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn.
2. Hương vỡ - Huỳnh Minh Nhật
Đêm xuống đợi trăng, chờ quỳnh nở
Thâu canh lặng lẽ gác mái buồn
Đông phong gờn gợn lòng viễn xứ
Đùa cợt vai gầy với gió tuôn.
Đêm nay thức trắng đợi hương quỳnh
Hoa lòng một đóa vỡ trong tôi
Khói thuốc canh tàn rơi lả tả
Một chút tình vương trên mắt môi.
Mưa đêm phố vắng đèn vàng nhạt
Lất phất đông sang rét buốt sầu
Đợi vầng trăng tới, tình cô quạnh
Hoa đã đơm chưa? Nguyệt khuất đầu!
Đêm nay chắc lẽ chẳng có quỳnh
Mưa rơi nhiều quá phố thêm sâu
Gác nhỏ không trăng, hồn hoa lạnh
Đã vỡ tan tành buổi biệt nhau.
3. Đêm cô đơn – Toàn Tâm Hòa
Đêm hoang lạnh trăng buồn héo hắt
Nhớ người ta nhòe mắt cay cay
Thôi rồi xa một vòng tay
Cầu duyên đứt đoạn lắt lay sóng đời.
Chồng thư cũ bao lời thắm thiết
Mà em ơi biền biệt phương nào?
Tôi vân vê những ngọt ngào
Trăm ngàn nỗi nhớ cồn cào bẻ đôi.
Ta ngồi giữa đêm trôi lặng lẽ
Vầng trăng như chia sẻ nỗi niềm
Thạch sùng tắc lưỡi lim dim
Không gian như đã đắm chìm nhớ thương.
Ánh trăng quyện màn sương giá lạnh
Một mình tôi hiu quạnh mơ màng
Tôi gom những ánh trăng vàng
Ghép vào thơ gởi cho nàng phương xa.
4. Nỗi buồn đêm khuya – Đăng Phạm
Đêm khuya lặng lẽ cô đơn
Trông xa chỉ thấy chập chờn cánh chim
Không gian yên tĩnh im lìm
Rưng rưng giọt lệ, con tim đau buồn.
Nhìn theo từng chú chuồn chuồn
Bay qua phiền muộn với muôn sự đời
Ước được như mây trên trời
Bay theo làn gió thảnh thơi nhẹ nhàng.
Bước đi trên phố lang thang
Ngó về bên ấy lòng càng thêm đau
Ôi thay! Đau xót làm sao
Nỡ đành đối xử với nhau thế này.
Cứ thế ngày lại qua ngày
Thời gian là thuốc chửa trầy vết thương
Hỡi ơi câu chuyện thê lương
Muốn quên nhưng vẫn vấn vương trong lòng.
5. Đêm – Đặng Minh Mai
Đêm về đen kín không gian
Bao nhiêu thương nhớ ngổn ngang trăm bề
Tình yêu cháy bỏng đam mê
Màn đêm chứng kiến lời thề cùng nhau.
Niềm vui bỗng chốc qua mau
Em đi để lại trong nhau lệ buồn
Giấu đi nước mắt tủi hờn
Trong đêm đen vắng gió vờn mây bay.
Ta Bà sao lắm đắng cay
Yêu thương, từ biệt chuỗi ngày cô đơn
Lời thề sánh tựa thái sơn
Giũ lòng quên hết, em hờn chia tay.
Nhìn đêm khoé mắt thấy cay
Thì thầm đêm vắng kiếp này đa đoan.
Thu về biếc tím hoa xoan
Đêm đen im vắng phòng loan lạnh lùng.
Đêm nghe tắc lưỡi Thạch Sùng
Hận thù, ai oán tận cùng họ Vương
Đêm đen quyện giữa làn sương
Giấc ngủ khó quá canh trường cô đơn.
6. Thương hận – Lê Hào
Đêm vắng lặng trăm thương ngàn nhớ
Trong buồng tim chất chứa nỗi đau
Anh giờ đang tận nơi đâu
Có hay giọt đắng giọt sầu em mang.
Ngày hai đứa hai đằng ly biệt
Để cuộc tình lịm chết đêm xuân
Em đành chịu kiếp cô đơn
Canh khuya thao thức tâm hồn chơi vơi.
Chẳng trách chi tình đời là thế
Khi gặp rồi phú quý quên xưa
Lạc vào cuộc sống xa hoa
Còn đâu nhớ những đón đưa sáng chiều.
Đã giết chết bao điều hứa hẹn
Xóa tan câu trọn vẹn thủy chung
Đớn đau cho kẻ nhẹ lòng
Người ta chót lưỡi mình mong duyên lành.
Và cứ thế âm thầm chịu đựng
Thương còn thương nghe hận trong lòng
Bởi mang thân phận má hồng
Chỉ mơ được chút tình nồng dài lâu.
7. Trăng khuya – Nguyễn Ngọc Sáng
Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai?
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài.
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mảnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người.
8. Tần ngần – Huỳnh Minh Nhật
Trăng buồn vì ai, trăng hỡi trăng?
Đón ta lên ấy chốn cung hằng
Vui gió đùa mây ta bầu bạn
Mặc thế gian này nặng sầu giăng.
Bụi tình nhân thế buồn bã lắm
Trăng thời ngự ở chốn thần tiên
Cớ sao than thở vào hơi gió?
Để ải trần buồn khóc liên miên!
Tay ta điếu thuốc cháy lụi dần
Nửa hồn đã chết nặng đôi chân
Lã bước khuất lần sau màn tối
Trăng ngước nhìn theo đứng tần ngần!
9. Đêm nay tôi buồn – Tăng Bình Thảo
Đêm khuya rồi sao nỗi buồn lại đến
Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn
Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn
Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắn.
Ta ngu ngơ để nỗi buồn thắt chặt
Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân
Tự trách mình để đầu óc phân vân
Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm.
Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm
Nhìn xung quanh, tìm kiếm… chỉ có mình
Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình
Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói.
Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi
Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy
Nỗi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây
Ta tự cất chẳng ai hay ai biết.
10. Tiếng đêm – Võ Ngọc Cẩn
Xào xạc ngoài hiên tiếng lá rơi
Trong đêm tĩnh lặng quá chơi vơi
Ngỡ bước chân ai đang về tới
Đường khuya chỉ có ánh sao trời.
Thao thức canh thâu giấc chẳng thành
Bồi hồi nghe trống giục sang canh
Sương đêm rơi nhẹ lòng nghe lạnh
Một mảnh trăng trôi chiếu qua mành.
Tiếng vạc cô đơn gọi giữa đồng
Não nề, tha thiết đêm mênh mông
Một ánh đèn vàng soi chiếc bóng
Bên sông bìm bịp gọi nước ròng.
Văng vẳng xa xa tiếng gáy gà
Đêm dài… hoang vắng cũng dần qua
Sương rơi đọng lại trên cành lá
Thức trọn đêm dài ta với ta.
11. Đêm xứ lạ - Hồng Giang
Đêm xứ lạ một mình nơi quán vắng
Giọt men cay đốt rát dạ cháy lòng
Ta nâng cốc nhớ tới người nơi ấy
Gió lạnh về bất giác thấy mông lung.
Ta đâu muốn sắc thu vàng phải chết
Hay héo người vì chuốc những tỉnh say
Ta sợ tiếng thét bên này lồng ngực
Lúc tuột tay hoang phí giấc trang đài.
Đêm rót đắng vẽ một màu huyền hoặc
Thu đã về mà se sắt không nguôi
Ta cố nén tiếng thở dài lần nữa
Để nuốt trôi những dang dở trong đời.
Khoảng im lặng khi qua nguồn giông tố
Chạm môi hồng ngằn ngặt giấc mơ ta
Hoen ngang mắt lệ em xin đừng đổ
Hãy coi như ta đã lỡ chuyến phà.
12. Nỗi buồn đêm vắng – Triệu Vy
Đêm buồn chỉ bóng mình em
Nhìn ra phố vắng bên thềm mưa giăng
Lòng buồn nỗi nhớ băn khoăn
Ai mang nỗi nhớ ai ngăn nỗi buồn.
Màn đêm hạ xuống hoàng hôn
Mưa trên gò má giọt tuôn lạnh lùng
Thương người xa tắp nghìn trùng
Ở nơi đáy biển ở vùng trời xa.
Bao nhiêu nỗi nhớ trong ta
Đếm từng giây phút rồi qua những ngày
Ngồi nhìn những hạt mưa bay
Mang bao nỗi nhớ gió lay giữa trời.
Em buồn buồn lắm người ơi
Bao nhiêu kỷ niệm bồi hồi trong em
Nhìn về khoảng trống trong đêm
Nhớ thương chỉ một mình em khóc thầm.
13. Đêm lạnh lẽo – Huỳnh Minh Nhật
Đêm lạnh lẽo khói giăng mờ đỉnh núi
Chỉ còn đây mây xám giữa lưng trời
Tôi góp nhặt những tơ tình hoang dại
Gởi về em một nửa của lòng tôi.
Rồi có lẽ lời thơ tràn mộng mị
Tim ngang tàn xé nát tiếng yêu đau
Đôi chân bước bờ môi nồng thi vị
Gởi về em một nửa vết hằn sâu.
Ai tìm ai hạt nắng buổi ban đầu
Duyên tan vỡ vỡ tan tình vay trả
Bước qua nhau ánh mắt nhìn xa lạ
Ta thuộc về hoài niệm của đời xưa.
Trăng trốn rồi và đêm sẽ là mưa
Tay áo cũ bạc màu hương tình khóc
Đôi chân bước ướt màn khuya nhằn nhọc
Đêm mặn nồng sáng rạng cõi hồn yêu…
14. Trăn trở
Màn đêm là của những nỗi buồn
Thêm vào một chút giọt sầu tuôn
Ta người lữ khách bao chìm nỗi
Trăm lối nẻo đi vạn dặm đường.
Vương chút suy tư nặng nỗi niềm
Tìm em phương đó mãi trong tim
Đèn khuya leo lét ánh đường cũ
Thương kẻ ôm hoài mộng cỏ lau.
Nghe gió nhắn mây chút tâm tình
Em đừng thức dậy trước bình minh
Màn đêm hư ảo đầy trăn trở
Rượu – mây – trăng – gió quên tủi hờn.
15. Mưa đêm – Hương Nam
Đêm về đen kín không gian
Bao nhiêu thương nhớ ngổn ngang trăm bề
Tình yêu cháy bỏng đam mê
Màn đêm chứng kiến lời thề cùng nhau.
Niềm vui bỗng chốc qua mau
Em đi để lại trong nhau lệ buồn
Giấu đi nước mắt tủi hờn
Trong đêm đen vắng gió vờn mây bay.
Ta Bà sao lắm đắng cay
Yêu thương, từ biệt chuỗi ngày cô đơn
Lời thề sánh tựa thái sơn
Giũ lòng quên hết, em hờn chia tay.
Nhìn đêm khoé mắt thấy cay
Thì thầm đêm vắng kiếp này đa đoan.
Thu về biếc tím hoa xoan
Đêm đen im vắng phòng loan lạnh lùng.
Đêm nghe tắc lưỡi Thạch Sùng
Hận thù, ai oán tận cùng họ Vương
Đêm đen quyện giữa làn sương
Giấc ngủ khó quá canh trường cô đơn.
16. Đêm nay tôi lại buồn – Tăng Bình Thảo
Đêm khuya rồi sao nỗi buồn lại đến
Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn
Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn
Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắt.
Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặt
Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân
Tự trách mình để đầu óc phân vân
Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm.
Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm
Nhìn xung quanh, tìm kiếm… chỉ có mình
Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình
Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói.
Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi
Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy
Nỗi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây
Ta tự cất chẳng ai hay ai biết.
17. Thao thức canh dài – Thanh Hiếu
Màn đêm xuống sao nghe lòng trống vắng
Ký ức xưa bao cay đắng ùa về
Cả cuộc đời như chìm đắm cơn mê
Muốn thoát khỏi mà nghe sao khó quá.
Cứ ngỡ rằng trái tim giờ hoá đá
Mà tại sao trong dạ rỉ máu đào
Ngẩng đầu lên nhìn cánh én lượn trao
Tự hỏi lòng sao ta không được vậy.
Quên tất cả vùi chôn sâu tận đáy
Sống hồn nhiên tự tại chẳng buồn đau
Dệt tương lai mãi tươi sáng một màu
Thênh thang bước niềm đau là dĩ vãng.
Biết sao đây khi kiếp đời bạc trắng
Ý chí ta đâu thắng nổi con tim
Trong đêm vắng vẫn lặng lẽ đi tìm
Quá khứ kia đã hằn in thành nếp.
18. Đêm Buồn – Trương Như Quỳnh
Đêm thanh vắng chỉ mình ta đơn lẻ
Nhớ về người thầm gọi khẽ tên nhau
Người biết không ngọc rớt buốt tim sầu?
Thầm mơ tưởng phút đầu mình hẹn ước.
Đêm tĩnh lặng sương giăng mờ thấm ướt
Mưa thì thầm gợi càng nhớ càng thương
Một mình ta thao thức suốt canh trường
Lòng cô quạnh nỗi niềm vương sầu lắng.
Mình gặp nhau hẳn chi là duyên kiếp
Nhưng yêu xa mang điệp khúc bi ai
Nỗi nhớ nhung trong đêm vắng canh dài
Tim e ấp bóng hình ai sâu đậm.
19. Một thoáng trong hồn – Thanh Hùng
Ta giật mình hoảng hốt giữa trời đêm
Sao lặng lẽ và bình yên đến lạ
Nhắm mắt lại muốn tạm quên tất cả
Những khó khăn và vất vả trên đời.
Ta giật mình khi nhìn chiếc lá rơi
Rồi thầm nói hỡi trời sao ngắn ngủi
Mai này sống rồi trở về cát bụi
Đời hỗn mang cả một núi vô thường.
Ta giật mình xem lại những niềm thương
Còn nơi đó nhiều vấn vương trăn trở
Bao câu chuyện đã làm mình luyến nhớ
Ta là ai sao nức nở canh sầu.
Ta giật mình nghĩ về tận đâu đâu
Đời là mộng cho đêm thâu lặng lẽ
Giữa huyền ảo cô đơn nào thoáng nhẹ
Chợt ưu tư như chạm khẽ qua hồn.
20. Đêm dài – Võ Ngọc Cẩn
Đêm thao thức đêm dài như vô tận
Đêm suy tư trăn trở nỗi niềm riêng
Mượn vần thơ gieo con chữ ưu phiền
Gửi ai đó những triền miên nhung nhớ.
Ai có nhớ chuyện chúng mình một thuở
Trong vòng tay ngộp thở những nụ hôn
Những si mê cùng khao khát ngập hồn
Bao ước nguyện ngày ta chung lối mộng.
Nhưng tất cả giờ chỉ là ảo vọng
Người phương này trông ngóng kẻ phương kia
Yêu thật nhiều nhưng rồi cũng cách chia
Đêm mất ngủ ta nằm nghe... tim khóc.
Tiếng lá rơi giữa đêm nghe khô khốc
Tiếng thời gian lộc cộc vẳng bên tai
Giữa đêm trường đâu biết nói cùng ai
Ôm cay đắng u hoài bên chiếc bóng.
21. Tình anh trong đêm – Hoang Nguyen
Đêm lạnh lùng tình anh đơn lẻ
Chốn loan phòng quạnh quẽ cô liêu
Nhớ thương em anh xếp vần yêu
Gửi facebook với nhiều tâm sự.
Đêm đông vắng anh thầm tư lự
Nhớ thương nàng tận xứ Cần Thơ
Đã yêu rồi sao mãi thờ ơ
Cho anh đợi anh chờ cơn gió.
Thổi tình em bên đó lại gần
Dấu yêu này em chớ phân vân
Hãy bài tỏ khi cần em nhé
Đừng để anh đêm buồn lặng lẽ.
Tiếng tim lòng nhè nhẹ trao ai
Một tình yêu cất kỷ ngàn ngày
Tím ân tình ngần ấy không phai
Anh yêu mãi thề yêu em mãi.
22. Đã bao lần – Hồng Giang
Đã bao lần trong lòng anh tự hỏi
Rằng yêu anh em mong mỏi điều gì
Cuộc sống còn lắm thứ phải nghĩ suy
Sợ có lúc em so bì hơn thiệt.
Đã bao lần giữa dòng đời cay nghiệt
Khói thuốc tàn ghì siết nỗi vấn vương
Anh thấy mình như một kẻ ẩm ương
Chẳng trót đời còn nhớ thương thương nhớ.
Đã bao lần câu thơ tình dang dở
Anh viết rồi mà chẳng nỡ gửi đi
Sợ với em nó chẳng có nghĩa chi
Đành chôn chặt những gì trong sâu thẳm.
Đã bao lần muốn đem tình gửi gắm
Lại sợ mình chìm đắm những cơn mơ
Đêm tàn canh anh như kẻ thẫn thờ
Ghép câu chữ vào vần thơ khờ dại.
Đã bao lần trong lòng anh khắc khoải
Em là ai mà mê mải tình anh.
23. Đêm cô đơn – Tài Nguyễn
Thời gian qua thật là mau
Bây giờ ta lại xa nhau mất rồi
Một mình trong cõi đơn côi
Ngồi xem Facebook sao đời buồn ghê.
Đêm qua thì có em kề
Đêm nay sao lại một bề lẻ loi
Thôi đành đi ngủ bạn ơi!
Để quên nhung nhớ cho đời vui thêm.
Ngoài hiên gió thổi qua thềm
Lại thêm mưa đổ làm đêm rất buồn
Nghĩ rồi mắt lệ muốn tuôn
Hy vọng nhắm mắt cơn buồn sẽ qua.
Người tình đang ở phương xa
Đêm nay cũng chẳng la cà trên phây
Chắc nàng đang giấc ngủ say
Ta đành cũng tạm chia tay đêm này.
24. Cách biệt – Văn Hồ
Đêm tĩnh lặng nghe lòng buốt giá
Nhớ một người nay đã bên ai
Cuộc tình đã chóng phôi phai
Chỉ còn xót lại đêm dài nhớ nhung.
Còn đâu nữa khi cùng dạo bước
Men rượu sầu tôi rước cô đơn
Tình xưa ai hứa không sờn
Yêu anh mãi thắm keo sơn trọn đời.
Em đi mãi phương trời cách biệt
Men ái tình đã giết tim anh
Thề nguyền một lá trầu xanh
Bao nhiêu ước hẹn em đành quên sao.
Em nơi đó tình trao người mới
Anh phương này giữ mối thương đau
Thôi đành nuốt lệ canh thâu
Chúc em vui sống bạc đầu bên ai.
25. Đêm trở gió – Huỳnh Minh Nhật
Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh
Lanh quanh góc phố ngó mây đùa
Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh
Đêm nay gió trở, gió giao mùa.
Chẳng biết người đâu, ta lang thang
Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang
Hương đời tám nẻo người rẽ lối
Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng.
Về đâu ơi hỡi lạc về đâu
Mình ta lạc bước giữa đường câu
Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục
Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu.
Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh
Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh
Mơ màng trời đất bình yên nhỉ
Ai biết lòng ta thấy chênh vênh?
26. Đôi ngả chia ly – Huy Cường
Đêm thao thức suốt canh thâu chẳng ngủ
Dạ thẫn thờ hồn ủ rũ sầu đau
Mấy thu qua mái tóc đã thay màu
Em có hiểu tim này đau quặn thắt.
Duyên chưa thắm hay tại mình cách mặt
Để lửa tình lụi tắt giữa đêm đông
Xuân gần sang hoa nở rực sắc hồng
Người nơi đó chẳng trông mong ngóng đợi.
Trong mộng mị thấy lòng mừng khấp khởi
Mơ người xa vừa trở lại bên mình
Cùng chung tay đón đợi ánh bình minh
Khi tỉnh giấc thì ân tình cách biệt.
Đành ôm trọn những nồng nàn da diết
Để đường đời mải miết bước mình tôi
Mộng uyên ương đã tan vỡ hết rồi
Đêm đông lạnh một mình ngồi cô lẻ.
Ở nơi đó hãy cố vui người nhé
Tình chẳng nồng chấp nhận rẽ hai phương
Dù yêu thương ta chẳng thể chung đường
Nên ôm trọn vấn vương trong xa cách.
27. Ngủ đi em – Hồng Giang
Muộn lắm rồi ngủ đi nhé dấu yêu
Đêm gói ghém bao nhiêu điều muốn nói
Mối tình si mà ta hằng mong mỏi
Gió đông về mời gọi giấc mơ xa.
Ngủ đi em làn mi ướt nhạt nhòa
Cơn mưa muộn vỡ òa trong trống vắng
Có điều gì mà làm em lo lắng
Ánh trăng khuya lẳng lặng dưới mây mờ.
Đêm tàn canh sao em cứ đợi chờ
Dòng tin nhắn hay bài thơ anh viết
Mà câu vần quyện vào nhau da diết
Bao yêu thương biền biết nỗi chờ trông.
Ngủ đi em vầng dương đã ửng hồng
Thời gian cứ trôi đi không trở lại
Sao em còn thấy đắn đo e ngại
Năm canh tàn khắc khoải nhớ người dưng.
Ngủ đi em cơn gió lạnh ngập ngừng
Khe khẽ gọi vừng đông tràn nắng mới!
28. Đêm về - Hằng Vũ
Đêm về buồn lắm đêm ơi!
Mà sao đêm cứ cùng tôi đêm về.
Tâm tư tôi gửi sơn khê
Tôi thương tôi nhớ đêm về người ơi.
Ngày thì người lấy nụ cười
Quên đi mệt mỏi nhớ người nơi xa
Rồi người còn giận nữa nha
Cho em hiu quạnh xót xa thương người.
Người đâu hiểu được người ơi
Luôn mang nỗi nhớ gửi lời vào thơ
Người ơi đừng phút dại khờ
Người đừng có giận vu vơ nhé người.
Nơi đây thương lắm người ơi,
Đêm nằm thao thức chơi vơi xót nhiều
Ai ơi hãy nhớ một điều
Trái tim em đã liêu xiêu không rời.
Có lẽ là do ý trời
Em đâu có muốn cuộc đời chớ chêu
Nhưng người hãy nhớ một điều
Trái tim em chỉ dành yêu một người.
29. Tạ từ - Hoài Thương
Đêm khuya rồi anh nhé hãy ngủ đi
Đừng thao thức và nghĩ suy nữa nhé
Em ổn mà... vẫn an vui, mạnh khỏe
Vết thương lòng chỉ đau nhẹ chút thôi.
Ngủ đi anh đêm cũng đã khuya rồi
Xin đừng để trái tim côi nức nở
Hai chúng mình chỉ có duyên không nợ
Em nhủ lòng thôi nhớ chuyện ngày xưa.
Đêm thật buồn trời lại đổ cơn mưa
Em cố quên như mình chưa gặp gỡ
Bởi dối lòng tiếng mưa thêm nức nở
Tim hao gầy thêm rạn vỡ xót xa.
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ đi qua
Bởi thời gian sẽ xoá nhoà ngày cũ
Vết thương xưa sẽ an lành giấc ngủ
Mình xa nhau vì chưa đủ yêu thương!
Chẳng cùng nhau đi tới cuối con đường
Thôi anh nhé... đời vô thường là thế
Chẳng cùng nhau bước qua ngàn dâu bể
Rồi một ngày giọt lệ sẽ thôi rơi.
Xin đừng buồn, đừng nhắc nữa người ơi!
30. Đêm thao thức – Lê Ngọc
Thổn thức canh thâu nhớ một người
Ân tình lắng đọng thuở đôi mươi
Hằng mơ sánh bước về chung lối
Vẫn ước bên nhau vọng tiếng cười
Có lẽ duyên trời không kết chặt
Nên đành trắc trở mộng xinh tươi
Giờ đây nuối tiếc còn vương vấn
Thổn thức canh thâu nhớ một người.
Trên đây là chùm thơ về đêm khuya, những bài thơ về đêm khuya buồn, lạnh lẽo nhất mà ThuThuatPhanMem muốn gửi gắm đến bạn. Hy vọng các bạn sẽ thích và yêu mến những áng thơ này.